Tất cả chuyên mục
Thứ Tư, 24/04/2024 13:29 (GMT +7)
Quản lý đầu tư xây dựng và sử dụng các công trình di tích: Còn nhiều bất cập
Chủ nhật, 20/11/2011 | 04:12:54 [GMT +7] A A
Theo thống kê chưa đầy đủ, hiện nay, trên địa bàn tỉnh có 571 công trình tôn giáo, tín ngưỡng nằm trong danh mục di tích lịch sử, văn hóa và danh thắng đã được kiểm kê phân loại. Trong số đó có 101 ngôi chùa (24 chùa được xếp hạng cấp quốc gia và cấp tỉnh, còn lại 77 ngôi chùa chưa được xếp hạng); 33 nhà thờ; 437 công trình tín ngưỡng như đình, đền, miếu, nghè (65 di tích được xếp hạng cấp quốc gia và cấp tỉnh; 372 di tích mới được kiểm kê phân loại, chưa được xếp hạng).
Việc thờ Phật, thờ thần trong cùng một di tích như thế này vẫn diễn ra ở một số công trình tôn giáo, tín ngưỡng trên địa bàn. |
Qua đánh giá của cơ quan chức năng, hoạt động quản lý trong đầu tư xây dựng, tu bổ, tôn tạo các công trình di tích, bên cạnh nhiều kết quả khả quan đã đạt được, thì cũng còn nhiều mặt tồn tại, hạn chế. Những khó khăn, sai phạm trong đầu tư xây dựng, tu bổ, tôn tạo các di tích vẫn diễn ra dưới nhiều hình thức khác nhau, không đúng theo quy định của Luật Di sản văn hóa và Quy chế bảo tồn, tu bổ và phục hồi di tích lịch sử, văn hóa và danh lam thắng cảnh. Đó là hiện tượng một số công trình tôn giáo, tín ngưỡng được đầu tư tu bổ, tôn tạo không có đầy đủ hồ sơ thiết kế hoặc hồ sơ dự án, thiết kế chưa được cơ quan nhà nước có thẩm quyền phê duyệt, vẫn tiến hành đầu tư tu bổ tôn tạo mà chưa được xử lý nghiêm, xử lý kịp thời. Việc giải quyết các tranh chấp về đất đai có liên quan đến di tích cũng như tranh chấp về quản lý di tích còn nhiều bất cập, khó giải quyết. Các tranh chấp này thường xảy ra với các di tích chưa được xếp hạng vì chưa được khoanh vùng bảo vệ và cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất. Tại một số ngôi đền đã xảy ra hiện tượng tranh chấp đất đai giữa nhà dân sống xung quanh và người quản lý di tích, hay hiện tượng một số Thanh đồng lợi dụng lòng tin của người dân để lôi kéo bè phái, tranh chấp việc quản lý công trình tín ngưỡng nhằm mục đích kinh doanh hoặc tuyên truyền mê tín, dị đoan.
Nguyên nhân của tình trạng trên là do thiếu đội ngũ cán bộ chuyên môn thường xuyên kiểm tra, giám sát việc xây dựng, tu bổ, tôn tạo tại các công trình; chính quyền địa phương còn có biểu hiện khoán trắng cho các nhà sư trụ trì hoặc những người trực tiếp trông nom di tích... Vì vậy, các sai phạm chậm được phát hiện và xử lý kịp thời; như việc xây mới công trình phụ trợ trong vùng bảo vệ tuyệt đối, đồng thời tuỳ tiện đặt thêm các loại tượng trong khuôn viên tại một vài di tích ở Đông Triều, Yên Hưng; lắp đặt, dựng các bia đá ghi công đức, ghi cảm tưởng của du khách tại Khu Di tích - Danh thắng Yên Tử... Việc quản lý của địa phương cũng chưa chặt chẽ, dẫn đến một số nơi còn xảy ra hiện tượng tự ý tu bổ di tích mà chỉ sau khi công trình thi công hoặc đã hoàn thành địa phương mới biết để can thiệp và khâu xử lý chủ yếu là tạm dừng, đình chỉ thi công, gây nên lãng phí về tiền của và công sức. Biểu hiện rõ nhất như tại một số chùa ở Đông Triều, Hoành Bồ, Uông Bí, Yên Hưng. Ngoài ra, còn có trường hợp chính quyền địa phương đã đình chỉ xây dựng nhưng người quản lý lại lợi dụng các thành phần tín tâm tổ chức xây dựng công trình trái phép vào ban đêm.
Bên cạnh đó, việc quản lý sử dụng các công trình tôn giáo, tín ngưỡng cũng còn nhiều khó khăn, bất cập do chưa thực hiện được việc giám sát thường xuyên; do người quản lý di tích chưa hiểu rõ vai trò, tính chất của từng loại hình tôn giáo, tín ngưỡng, dẫn đến một số di tích đặt tượng và đồ thờ tự không phù hợp. Hiện tượng đền lại có cả ban thờ Phật, chùa lại đặt ảnh hoặc tượng lãnh tụ để thờ v.v... là những ví dụ về tình trạng "lộn xộn" này! Ngoài ra, một số di tích còn bị lợi dụng làm nơi tổ chức các hoạt động mê tín, dị đoan như xem bói, xóc thẻ; lôi kéo tín đồ gây mất trật tự xã hội, gây chia rẽ bè phái và thực hiện việc đầu tư tu bổ, tôn tạo không đúng với quy định của nhà nước. Việc quản lý hồ sơ di tích, nhất là hồ sơ tu bổ, tôn tạo ở nhiều di tích chưa được địa phương chú trọng, lưu giữ đầy đủ, thậm chí không có, do vậy khi kiểm tra không có căn cứ để đối chiếu với hồ sơ gốc của di tích...
* Ông Trịnh Công Lộc, Trưởng Ban Quản lý các di tích trọng điểm tỉnh: “Nếu đầu tư tôn tạo sai lạc đi sẽ làm mất giá trị gốc của di tích...” Việc trùng tu, tôn tạo các di tích lịch sử, văn hóa cần phải thực hiện theo một quy trình bắt buộc là nghiên cứu khoa học trước, lập dự án tôn tạo sau. Chỉ có thể trên cơ sở nghiên cứu khoa học, đánh giá được giá trị của di tích, tìm ra được kiến trúc gốc, cảnh quan gốc của di tích, mới có thể bắt đầu tiến hành lập dự án tôn tạo. Có như vậy thì trong quá trình tôn tạo mới giữ được yếu tố kiến trúc gốc, cảnh quan gốc của di tích. Đây là minh chứng của lịch sử dân tộc, nếu làm sai lạc đi sẽ làm mất giá trị gốc của di tích, làm mất giá trị minh chứng của lịch sử dân tộc. Tôi cũng đề nghị, công tác quản lý nhà nước về di tích phải được thường xuyên, không chồng chéo với các nhiệm vụ khác. * Ông Lê Đồng Sơn, Trưởng phòng Văn hóa - Thông tin huyện Yên Hưng: “Cần có các văn bản cụ thể hướng dẫn cho từng loại di tích, phân cấp, cấp phép quản lý, giảm bớt các thủ tục hành chính...” Di tích trên địa bàn những năm qua được nhà nước đầu tư nhiều công trình quy mô lớn, nhân dân lại hào hứng tham gia đóng góp xây dựng với nguồn kinh phí không nhỏ. Đó là thành tựu, nhưng bên cạnh đó cũng xuất hiện nhược điểm, như di tích cấp quốc gia chẳng hạn thì có cơ quan tư vấn thiết kế, quản lý có chuyên môn sâu, nhưng nhiều di tích khác, nhất là di tích chưa được xếp hạng, khi xây dựng lại do các cơ quan không có chuyên môn tư vấn, thiết kế và quản lý, dẫn đến việc thực hiện không đúng nguyên tắc bảo tồn. Mỗi loại hình di tích thể hiện nét văn hoá riêng, theo kiến trúc đặc trưng và có cả dấu ấn văn hoá vùng miền nữa, nhưng khi xây dựng đình, đền, chùa, miếu, nhà thờ họ... nhất là khi xã hội hoá xây dựng mà không có sự quản lý chặt chẽ thì các công trình này có thể mất đi những nét văn hóa truyền thống đặc sắc cả về kiến trúc lẫn thờ tự. Bên cạnh đó, thủ tục khi xây dựng, tu bổ, tôn tạo các công trình cũng vậy, phải qua nhiều khâu với rất nhiều thủ tục, người dân đã bỏ tiền ra đóng góp để xây dựng rồi nên thành ra đôi khi họ cứ tự tiện làm thôi chứ không đợi có giấy phép nữa. Nhìn chung, các quy định luật chỉ là định hướng chung, tỉnh cần có các văn bản cụ thể hướng dẫn cho từng loại hình di tích và phân cấp, cấp phép quản lý, giảm bớt các thủ tục hành chính... có vậy thì việc quản lý mới hiệu quả, góp phần giảm thiểu những sai phạm trong lĩnh vực này. * Ông nguyễn mạnh vường, Trưởng Phòng Quản lý dự án, Ban Quản lý các di tích trọng điểm tỉnh: “Đầu tư xây dựng, trùng tu di tích cần cố gắng đảm bảo yếu tố nguyên gốc của di tích...” Việc đầu tư xây dựng, tôn tạo các di tích cần đáp ứng điều kiện thực tế nhằm tăng cường phát huy giá trị di tích. Nhưng nếu quy hoạch chưa xứng tầm, đầu tư tràn lan thì sẽ dẫn tới huỷ hoại môi trường, cảnh quan khu di tích, làm suy giảm nguồn lực, đánh mất tiềm năng tài nguyên văn hóa, lịch sử của di tích đó. Vì vậy, để đầu tư xây dựng phát huy giá trị di tích tốt hơn cần chủ động ngay từ khâu quy hoạch, mà quan trọng nữa là khâu tổ chức thực hiện. Điều này đòi hỏi sự cộng quản của các ngành, địa phương, nhà đầu tư và cả cộng đồng, xã hội nữa. Đầu tư xây dựng, trùng tu di tích cần cố gắng đảm bảo yếu tố nguyên gốc của di tích. Với những di tích, cụm di tích gần như là phế tích thì khi xây dựng phải tiến hành khảo cổ, sưu tầm rộng các nguồn tài liệu khác nhau về quy mô, hình dáng kiến trúc công trình, thậm chí là cả tài liệu không chính thống để tìm ra những lôgic lịch sử, trên cơ sở đó phục hồi hoặc phỏng dựng lại. Dựa trên cơ sở nền tảng kinh tế - xã hội thì sự đầu tư cho văn hoá phải thích đáng. Có hai cấp độ, một là có thể phục hồi nguyên gốc khi điều kiện KTXH cho phép, từ nguồn vốn nhà nước, nhà đầu tư cho đến sự chung tay của cộng đồng; hai là nếu khả năng kinh tế còn hạn chế nhưng để kịp thời phát huy giá trị di tích thì có thể phỏng dựng với quy mô nhỏ hơn. Trường hợp không thể làm được thì khoanh vùng di tích lại để bảo tồn, không cho các hoạt động khác xâm hại đến chứ không nên xây dựng tuỳ tiện... * Ông Đinh Hải Trường, Chuyên viên Văn xã, Văn phòng UBND tỉnh: “Khó khăn là chúng ta đang thiếu vắng một đội ngũ thợ lành nghề, thiếu các đơn vị tư vấn được đào tạo chuyên sâu trong lĩnh vực bảo tồn, tôn tạo các di tích...” Những công trình di tích lịch sử - văn hóa của cha ông để lại là những di sản giá trị vật chất vô cùng quý giá mà thế hệ chúng ta hôm nay được thừa hưởng. Nhưng do thời gian, chiến tranh, thiên tai khắc nghiệt v.v... nhiều công trình đã bị xuống cấp, thậm chí từng trải qua nhiều giai đoạn tu bổ, tôn tạo nay cũng cần phải tu bổ, tôn tạo lại. Làm việc này đòi hỏi sự phối hợp mang tính liên ngành, từ kiến trúc, lịch sử, khảo cổ v.v... và phải trên cơ sở bảo tồn tối đa nhất những yếu tố nguyên gốc cấu thành di tích theo quy định của Luật Di sản Văn hóa. Hiện nay, xu hướng làm mới di tích đang nảy sinh, ở nghĩa tích cực những công trình xây dựng mới trên nền kiến trúc cũ thể hiện tính sáng tạo trong tôn tạo di tích mang hơi thở, tinh thần thời đại. Nhưng ngược lại, cũng có hạn chế khi một số quan niệm cho rằng, những công trình di tích cũ cần nâng cấp, thay mới, trông sẽ quy mô, hiện đại hơn. Từ đó dẫn đến hậu quả nhận diện về di tích thiếu tính khách quan, những dấu ấn của thời gian gắn với sự ra đời, tồn tại của di tích không còn bảo tồn được nữa. Bên cạnh đó, chúng ta cũng đang thiếu vắng một đội ngũ thợ lành nghề, thiếu các đơn vị tư vấn được đào tạo chuyên sâu trong lĩnh vực bảo tồn, tôn tạo các di tích... |
Liên kết website
Ý kiến ()