Tất cả chuyên mục
Thứ Sáu, 29/03/2024 17:25 (GMT +7)
Chùa Vãng và tấm lòng của một nhà sư
Thứ 6, 21/10/2011 | 05:32:50 [GMT +7] A A
Trong điều kiện còn nhiều khó khăn ở một ngôi chùa làng nhỏ bé nhưng sư thầy Thích Thanh Dương, trụ trì chùa Vãng đã góp công mở mang, cải tạo chùa chiền, đồng thời mở lòng từ bi đón 7 đứa trẻ người Pa Cô, Vân Kiều về nuôi dưỡng...
Sư thầy Thích Thanh Dương và những em bé nghèo đang nương nhờ cửa Phật tại chùa Vãng. |
Chùa Vãng nằm sâu trong làng, giữa một khu đồi bạch đàn trắng mênh mông, bao quanh là những cánh đồng rau xanh tươi của xã Cộng Hoà (Yên Hưng). Sự hoang sơ và nét riêng khá độc đáo của ngôi chùa làng khiến người lần đầu thăm chùa như tôi không khỏi lạ lẫm. Ngôi chùa không mang kiểu dáng kiến trúc truyền thống thường thấy mà giống một ngôi nhà cổ có lan can dạng vòng cung thi thoảng vẫn bắt gặp quanh vùng. Sư thầy trụ trì chùa Thích Thanh Dương cho biết: “Đây là ngôi chùa mới được xây dựng từ đầu những năm 90, khi ấy các cụ già của làng đi vận động quyên góp vất vả lắm vì đời sống người dân còn nhiều khó khăn, những định kiến về chùa chiền gắn với văn hoá cũ, mê tín dị đoan vẫn hằn sâu. Chùa làm được như thế này cũng là cố gắng lắm rồi!”. Tục truyền rằng, chùa từng xây mấy lần cũng ở trên quả đồi này nhưng vì “làng chưa yên” nên lại di chuyển. Dấu tích còn lại của những công trình ấy là các chân tảng kê cột, gạch ngói rải rác khá nhiều trong khuôn viên vườn chùa. Vị trí chùa hiện nay được xây trên nền công trình cũ khi đã làm lại lần thứ ba nhưng kiến trúc gỗ kiểu truyền thống thì không còn lưu giữ được như xưa, hiện vật cũng chỉ còn một số đồ thờ tự... Đặc biệt, ở ngôi đền nhỏ nằm ngay cạnh chùa vẫn còn lưu giữ được một sắc phong gốc từ thời vua Tự Đức (năm 1853) sắc phong cho Quảng Hậu chính trực Bảo hộ chi thần. Công trình này cũng bị phá rồi được xây lại cùng thời điểm với chùa.
Năm 2006, sư thầy Thích Quang Tâm - sư trụ trì chùa Vãng giai đoạn sau Cách mạng Tháng Tám và bị giặc Pháp giết hại ngày 8-2-1948, đã được truy tặng danh hiệu liệt sĩ. Cũng từ khi ấy sư Dương qua lại chùa Vãng và đến năm 2009 thì chính thức được cử trụ trì chùa. Trước cơ ngơi còn bề bộn, nhà sư đã vận động bằng nhiều nguồn khác nhau từ nhân dân trong xã đến bà con gần xa lấy kinh phí để mở rộng diện tích đất quanh chùa. Vì vậy, từ hơn 1.000m2 ban đầu nay chùa đã được mở rộng lên gấp hàng chục lần, trong đó, một phần diện tích được dành để mở rộng con đường nối thẳng vào chùa, hiện nay đang được bê tông hoá... Trước đó, con đường cũ của làng vốn xói lở, lầy lội, sư thầy cũng thuê xe đổ đá để san nền nhằm tạo điều kiện thuận lợi hơn cho việc đi lại. Rồi lần lượt đến việc xây dựng ngôi Vĩnh Linh bảo tháp để chôn cất hài cốt nhà sư, đổ chuông và gần đây nhất là đền bù làm đường. “Sau này, nhà chùa cũng dự kiến sẽ huy động xã hội hoá để xây nhà tổ ở phía trên nối xuống tam bảo, hạ mở rộng sân chùa. Trong khuôn viên vườn chùa còn khá nhiều mồ mả của thân nhân bà con trong vùng, tôi sẽ vận động bà con di chuyển, thậm chí có thể cắt một phần vườn chùa làm nghĩa trang chùa Vãng để quy tập các ngôi mộ xung quanh về đây” - Sư Dương cho biết thêm.
Cùng với đó, sư đã góp công làm nhiều việc thiện cho bà con miền Trung. Trong 2 năm gần đây, sư thầy đã 4 lần đi vào các tỉnh miền trong để thăm hỏi, tặng quà cho các hộ gia đình đặc biệt khó khăn. Có lần, mặc dù không nằm trong kế hoạch, nhưng vì thấy việc đi lại của trẻ em trong vùng quá khó khăn, sư thầy đã quyết định hỗ trợ đóng một con đò đưa đón các cháu đi học và 20 cái áo phao cho các cháu ở thôn Bồng Lai 2 (xã Hưng Trạch, huyện Bố Trạch, Quảng Bình). “Chứng kiến những hoàn cảnh thương tâm ấy, tôi và mọi người đi cùng nhiều khi không cầm được nước mắt. Có gia đình thì mất con mùa lũ, gia đình chồng bị bại liệt, người mất chồng, nuôi hai con mà nhà chẳng có chỉ còn cái nền. Có o cứ khóc bảo đời tôi chưa bao giờ được nằm một chiếc chăn mới...”.
Và trong những chuyến đi ấy, sư đã nhận nuôi 7 cháu người dân tộc Pa Cô, Vân Kiều ở xã La Húc (Hướng Hoá, Quảng Trị). Các cháu có hoàn cảnh gia đình rất khó khăn, nhiều cháu không nơi nương tựa, không được học hành. Sư Dương dẫn tôi đi thăm gian nhà phía sau nhà tổ mới được xây cho các cháu rồi kể: “Lẽ ra có 9 cháu cơ, đầu năm vừa rồi tôi cho hai cháu về với gia đình vì cha chúng bị bệnh, khi lên cơn thì thôi, tỉnh lại là đòi gặp con. Chúng khóc suốt đêm... Bọn trẻ này ở nhà kham khổ đủ đường, có một cháu học lớp 2 rồi mà vẫn chưa biết chữ. 7 đứa ở đây là anh chị em trong 3 gia đình, đứa lớn nhất là 12 tuổi hiện đang học lớp 2, còn lại 4 cháu học lớp 1 và 2 cháu đang học mẫu giáo lớn. Các cháu không chỉ cần ăn uống, học hành mà còn cần được tiếp xúc nữa nên vừa rồi, tôi đã chuyển hai cháu học mẫu giáo ở thôn ra điểm trung tâm hơn. Các cháu nói tiếng Kinh chưa thông thạo nên bắt nhịp việc học cũng còn nhiều khó khăn. Có em được cô khen tiếp thu khá nhanh, kiểm tra được 8-9 điểm đấy nhưng tôi chưa dám khen trước mặt trẻ lần nào, cứ phải nghiêm để chúng cố gắng hơn...”.
Tôi nán đợi bọn trẻ đi học về. Chúng về chắp tay niệm Nam mô Phật để chào thầy, chào khách rất ngoan ngoãn. Những đôi mắt mở to còn rất bỡ ngỡ, dè dặt... Hỏi về tương lai những đứa trẻ nghèo, sư Dương từ tốn bảo: “Cũng có người bảo nếu thầy khó khăn gì cứ nói chúng con giúp, nhưng tôi nghĩ, đó là cái duyên mỗi người, nếu họ có lòng thì sẽ tự bỏ ra làm phước chứ tôi cũng không đi xin... Chùa nghèo, ít lộc nhưng cứu một người phúc đẳng hà sa, còn phước duyên đến đâu được đến đấy..!”.
Ngọc Mai
Liên kết website
Ý kiến ()